Có bao giờ bạn nghĩ rằng: tình thương yêu có thể làm nên điều kì diệu? Tình thương yêu giúp con người ta có thêm sức mạnh, niềm tin để vượt qua mọi khó khăn, thử thách; có được niềm an ủi, sẻ chia khi cô đơn; tìm được chỗ dựa vững chắc khi mệt mỏi; và tình thương yêu giúp con người vượt lên cái chết.
Chúng ta vẫn thường nói với nhau rằng: tình thương yêu giữa con người với con người là tình cảm thiêng liêng, đáng quý. Đó là tình yêu giữa những người trong gia đình, những người ta yêu quý, những người ta dành tặng họ tình cảm chân thành. Nhưng đó chỉ là lý thuyết. Tôi chỉ thực sự nhận ra giá trị của tình thương yêu vào đêm đó, một đêm mùa Đông giá lạnh, trong ngày sinh nhật anh trai tôi. Nếu không có tình thương yêu, có lẽ gia đình tôi đã mất anh mãi mãi.
Tôi còn nhớ mãi đêm đó, một đêm 23/12 giá lạnh. Chỉ hai ngày nữa là đến Noel. Trời lạnh thấu xương, cái rét ngọt của mùa Đông đất Bắc càng làm cho lòng người thêm tê tái. Không khí Noel đã tràn ngập khắp con đường. Đi dọc các con phố, đâu đâu cũng có đèn thắp sáng trưng, những âm thanh cao vút, trong trẻo của ca khúc “Merry Christmas” vang lên làm rộn ràng cả một dãy phố. Mọi người nắm chặt tay nhau, sánh bước trên đường phố ngập tràn ánh sáng, âm thanh, sắc màu. Thật ấm áp! Nhưng sao, tôi không thể hoà mình vào với không khí tưng bừng, náo nhiệt này? Nhìn mọi người với nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ trên môi mà tôi thấy lòng mình se lại, thắt lại vì đau đớn.
Tôi bước vào phòng bệnh nơi anh nằm điều trị. Nhìn anh tái xanh nằm trên giường, tôi phải cố gắng lắm mới ngăn được những giọt nước mắt trào ra. Tôi còn nhớ như in cái hôm gia đình tôi đưa anh vào viện cấp cứu, ngay sau khi tôi phát hiện ra anh bất tỉnh bên bàn học, những viên thuốc đau đầu vung vãi khắp sàn nhà. Tôi nhớ khuôn mặt tái nhợt, thất thần của bố mẹ tôi khi bước ra từ phòng bác sĩ. Tôi nhớ những hôm anh lăn lộn khi bị cơn đau hành hạ. Anh ôm đầu, khuôn mặt tỏ rõ sự đau đớn. Tôi đã bật khóc khi một lần chứng kiến anh đập đầu vào thành giường, mong làm dịu bớt cơn đau.
Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu. Một bữa tiệc thật khác. Nó khác hoàn toàn những bữa tiệc sinh nhật các năm trước. Vẫn có bố mẹ, có tôi, hai người bạn thân của anh. Tôi vẫn giữ thói quen chơi tặng anh bản Romance, điều tôi đã từng làm trong suốt bốn mùa sinh nhật liên tiếp của anh. Nhưng năm nay, tôi không chỉ muốn tặng anh một bản nhạc, tôi muốn tặng anh bản nhạc nữa: “Khúc nhạc mùa Xuân”. Tôi muốn những giai điệu trong trẻo, cao vút, có chút sâu lắng sẽ đi vào tâm hồn anh, mang tới cho anh khát vọng, niềm tin vào cuộc sống.
Mọi thứ dường như vẫn y nguyên, chỉ có lòng người thắt lại, đầy đau đớn. Thắt lại bởi đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm, cũng là hai mươi mùa sinh nhật anh, cái không khí ấm áp đã không còn, thay vào đó, là sự lạnh lẽo, sự trống trải, cảm giác sắp mất đi điều gì đó. Đau đớn, vì có thể, đây sẽ là sinh nhật cuối cùng của anh. Rất có thể, chúng tôi sẽ mất anh mãi mãi.
Anh thắp sáu ngọn nến. Nến cháy đẹp quá, sáng quá. Ánh sáng từ những ngọn nến giữa cái giá lạnh của một đêm Đông tháng giá, như làm không gian sáng hơn, ấm hơn, và nó như đã mang chút ánh sáng tới sưởi ấm lòng người.
Một cơn gió thoảng qua. Các ngọn nến với ánh sáng ấm áp như nghiêng ngả trong gió. Bỗng một cây nến vụt tắt. Sự yên lặng bao trùm cả căn phòng. Mọi người, không ai nói với nhau lời nào, chỉ chăm chú nhìn cây nến vừa tắt. Tôi với lấy bao diêm trên bàn. Cây nến tắt, giờ đây, nó đã toả ra ánh sáng, hòa vào ánh sáng chung của những ngọn nến kia. Một cơn gió nữa. Mạnh hơn cơn gió ban nãy. Ngọn nến tôi vừa thắp lên như nghiêng ngả, chới với trước cơn gió mạnh. Tôi vội đưa tay che để cây nến không bị thổi tắt lần nữa. Sáu ngọn nến toả ánh sáng lung linh, làm cả căn phòng như sáng hơn, ấm áp hơn, và dường như, một ngọn nến cũng được thắp lên trong lòng người, đem lại chút ánh sáng của niềm tin, hi vọng, sưởi ấm lòng người.
– Cây nến có sức sống thật kì diệu phải không anh? Dù nó đã bị cơn gió thổi tắt, nhưng khi được thắp lên lần nữa, được giữ lửa bởi bàn tay thực sự muốn níu kéo nó, muốn nó hoà chung vào ánh sáng của các cây nến kia, bàn tay với tất cả sự chân thành, thương yêu, nó đã không phụ tấm lòng của bàn tay đó, nó đã nắm lấy cơ hội được thắp sáng để vươn lên sống, với tình yêu cuộc sống thật mãnh liệt. Anh nhìn kìa, ánh sáng của nó đâu thua kém gì các cây nến khác.
Anh mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười trên khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật hành hạ của anh làm lòng tôi thắt lại, nhưng nó nhen lên trong lòng tôi một chút gì đó của niềm tin, hi vọng.
– Chơi đàn đi em. Chơi cho anh nghe bản Romance. Em đã hứa chơi đàn trong các dịp sinh nhật của anh rồi.
– Em đã hứa thì nhất định sẽ làm. Em không chỉ muốn chơi đàn trong đêm sinh nhật này của anh, em muốn chơi bản Romance, và nhiều bản nhạc khác nữa trong tất cả các mùa sinh nhật của anh, năm năm, mười năm nữa. Em sẽ chơi, chơi cho đến khi anh không muốn nghe nữa, em sẽ vẫn tiếp tục chơi đàn.
Tôi cầm lấy cây đàn. Những giai điệu ngọt ngào, sâu lắng, trữ tình của bản Romance vang lên. Tôi chơi đàn trong sự đau đớn. Anh quý tôi lắm. Sinh nhật anh, đôi khi tôi muốn tặng anh một món quà nhỏ, nhưng anh chỉ cười, nói rằng; anh chỉ thích được nghe em chơi bản Romance bằng cây đàn guitar. Và anh nghe tôi chơi, say sưa lắm.
Đêm sinh nhật anh trôi qua trong sự yên bình của cảnh vật, trong sự dậy sóng của lòng người. Chỉ 2 ngày sau đêm sinh nhật anh, vào đúng Noel, khi mọi người hòa vào không khí tưng bừng, náo nhiệt đón Giáng sinh, thì gia đình tôi phải trải qua những giờ phút khó khăn. Trước khi anh được đưa vào phòng phẫu thuật, mẹ đã khóc không biết bao nhiêu mà kể. Bố tôi cứng rắn hơn, bố không để lộ nước mắt của mình. Tôi đau đớn lắm, nhưng trước mặt anh, tôi cố gắng chôn chặt cảm xúc của mình, tôi không khóc, tôi không muốn anh lo lắng, tôi muốn anh yên tâm để sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật. Tôi trốn ra một nơi để khóc. Khi chỉ còn vài phút nữa trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu, tôi nắm chặt tay anh, những giọt nước mắt tôi giấu chặt nay bật tung ra. Tôi khóc, nói với anh:
– Anh phải cố gắng lên. Em biết anh không phải người vô tâm, anh sẽ không bỏ lại bố mẹ, bỏ lại em đâu, phải không anh? Cuộc phẫu thuật lần này, tuy tỉ lệ thành công chỉ là 30%, nhưng xin anh hãy nhớ rằng: dù chỉ còn 1% hi vọng, chỉ cần có niềm tin, nhất định anh sẽ vượt qua. Xin anh hãy giống như cây nến, đừng bao giờ yếu đuối, xin hãy mạnh mẽ lên. Bố mẹ và em sẽ thắp lửa và giữ cho ngọn lửa của anh. Xin đừng đánh mất niềm tin. Hãy tin vào tình yêu của gia đình.
Thời gian chờ cuộc phẫu thuật kết thúc thật dài vô cùng. Sau tám giờ đồng hồ chờ đợi, bác sĩ trở ra, thông báo cuộc phẫu thuật thành công ngoài sức mong đợi. Tôi òa lên khóc vì sung sướng, hạnh phúc. Đến bây giờ, mỗi khi tôi cùng anh tới tái khám, bác sĩ lại thắc mắc; tôi vẫn không thể hiểu tại sao lại xuất hiện điều kì diệu như vậy. Tôi và anh tôi chỉ mỉm cười. Vì chúng tôi biết rằng, câu trả lời đơn giản thôi: vì tình thương yêu.
Phương Dung