Tiếp tục viết thay lời chúc mừng sinh nhật bạn
Nhớ lại khi xưa mỗi khi có đoàn loàn phim về làng, cả đám lại
lao ra lân la chờ xin những đoạn phim hỏng
rồi giơ lên xem với câu hỏi ngây ngô: Sao hình nào trong phim cũng giống nhau thế
nhở??
Không có thằng nào
quan tâm tới câu trả lời làm gì, vì mục đích xin phim về đâu phải để xem, mà là
để chế ra những chiếc xe bọ xít. Tay đen
nhẻm vì hắc ín, hôi khỏi nói vì cầm con bọ xít (có lần tao đau gần chết vì tội
nghịch ngu bị nó tè vào mắt). Các buổi trưa hè lê la cây nhãn, có cả tổ ông vò
vẽ to vật trên cây mà cứ sáp vào để bắt bọ xít.
Đọ xem con nào mấy đai, mấy vân( cái nét đen đen trên lưng con bọ xít
mày nhớ không?), con nào khỏe hơn, xe thằng nào chạy nhanh hơn …
Những “con” xe này tin rằng cả đám cùng thời cũng không bao
giờ quên.
Những ngày lặn lỗi bờ ao tìm những gốc ổi, bụi tre để chế ra
những vũ khí “khủng” này: súng đay, súng cao su. Nhớ ngày đó mày ăn no đòn vì
cái tội dám vác cái săm xe đạp của ông nội mày ra cắt thành dây, hy sinh cái cặp
để cắt thành da, còn tao bị chó đuổi gần chết vì chặt trộm tre nhà ông ở cuối
xóm.
Những cây súng thần thánh từ đầu xóm đến cuối xóm, đi đâu cung kè kè bên mình. Leo thoăn thoắt lên cây xoăn để bẻ từng chùm quả ném xuống làm đạn không phải nghĩ
Vác cái loại này đi bắn vào mặt nhau bảo sao không bị mẹ đánh cho to đầu nhỉ??
Nghịch ngu nhất chắc là cái thể
loại này. Bây giờ nghĩ lại tao thấy tởm tởm. Sao hồi đó có thể “phun” cả nước bọt
vào pháo, lấy tay tráng tráng cho trơn láng để “pháo nổ” cho to nhỉ. Ụp một
phát rồi lê la ra xem pháo thằng nào nổ to hơn để thằng kia lấy đất của nó bù
vào, khựa khựa đố hiểu được tư duy lúc đấy là gì nhỉ???
Mày còn nhớ những
trưa hè nóng nực, ra bờ ao cuối xóm bẻ lá dừa để làm đồng hồ, chong chóng, chơi
đồ hàng với đám trẻ cùng xóm??
Những buổi chiều tan
học máu lửa với cái thể loại cù quay này ở đầu xóm
Những lúc chỉ có 2 thằng...
Cũng không thể quên mấy
trò chơi vốn chỉ dành cho con gái, nhưng với đám trẻ bọn mình, không có “luật”
gì cả nhỉ.
Những trờ chơi này, ngày ngày chơi mà không biết chán
Sau rồi có bi ve, ham
hố cái trò này thua thì tức đỏ mắt, tiếc cả ngày…
Trên đê có những buổi
chiều tà
Những ngày mùa, lăn lộn
quanh quẩn với rơm rạ như gà con
Rồi trốn mẹ ra sông
bơi lội, hò hét náo loạn. Đi tắm trộm sợ về mẹ phát hiện, cứ phải lên bờ chơi đợi cho khô tóc mới dám về nhà…
Mọi thứ dân gian chỉ dừng lại khi
cả tao với mày đều lớn hơn một chút, đặc biệt là khi cái món đồ chơi này du nhập
về làng.
Mất bao tiền mừng tuổi để nộp cho
ông chủ quán điện tử để chơi mấy cái trò này hả mày. Tao thì nhớ có lần ăn đòn
tại trận vì bị mẹ bắt quả tang đang chơi điện tử ở quán…
Còn nhiều nhiều nữa nhưng tuổi
thơ đi qua nhanh tao không nhớ hết được
Giờ chỉ mong có những lúc đám trẻ
con khi xưa ngồi dưới gốc cây ở bờ ao cuối làng, vẩn vơ cả tá câu chuyện trên đời,
ngày qua ngày mãi không bao giờ hết chuyện.
No comments:
Post a Comment